Blogtamsu) – Bao nhiêu ấp ủ, dự định của tình yêu bỗng chốc tan thành mây khói vào đúng cái ngày tôi ra mắt nhà người yêu.
Tôi thực sự bế tắc, hoang mang và không biết phải làm gì tiếp theo với tình yêu của chính mình nữa. Bảo tôi dừng lại thì đó là điều kinh khủng nhất mà tôi sẽ phải đối mặt, còn nếu cố gắng tiếp tục thì sẽ là những chuỗi ngày đầy nước mắt và khó khăn.
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng núi Hòa Bình. Tuy nhiên, bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước, gia đình sống rất hiện đại và có phần thoải mái. Tôi lớn lên, xuống Hà Nội học và làm việc đến nay cũng được gần chục năm. Bạn bè và những người từng gặp qua tôi đều nói rằng tôi là người sống tốt, hết lòng với bạn bè. Chỉ có điều khiến tôi tự ti nhất về bản thân đó là ngoại hình của mình. Bố mẹ tôi nói ngày bé tôi bị ốm nặng, phải điều trị dài ngày nên tôi bị ảnh hưởng khi lớn lên. Tôi khá nhỏ con so với chúng bạn cùng lứa. Và thực sự, tôi chỉ cao 1m50, nặng 40kg. Những người thân thiết hay gọi tôi tí hon bởi so với họ tôi nhỏ hơn rất nhiều.
Thế rồi chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, tôi lại yêu chàng trai cao to, đẹp trai, chênh lệch cực lớn với tôi. Chính anh là người theo đuổi, tán tỉnh tôi trước vì anh nói thích con người, tính cách của tôi. Khi yêu nhau, ai cũng bảo chúng tôi là đôi đũa lệch. Ban đầu tôi cũng tự ti và rất ngại về chuyện này nên cũng không dám tính chuyện xa xôi. Nhưng anh động viên tôi rồi nói thế gian được vợ mất chồng, anh không quan trọng về điều đó nên dù khó khăn thế nào cũng quyết yêu và lấy tôi.
Anh là người tốt và thực sự rất quan tâm đến tôi. Tôi thấy mình may mắn khi có người yêu tuyệt vời đến như vậy. Yêu nhau 3 năm thì anh nói muốn làm đám cưới. Tôi suy nghĩ và gật đầu đồng ý với anh. Chúng tôi bắt đầu tiến thêm bước nữa, về ra mắt hai bên gia đình để tiến hành những thủ tục tiếp theo.
Bố mẹ anh cương quyết phán đối hôn nhân của chúng tôi (Ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi rất vui mừng khi có được người con rể như anh. Không phải vì anh đẹp trai hay tài giỏi gì mà vì anh rất biết cách chiều lòng người lớn, biết quan tâm và lễ phép. Sau khi về nhà tôi xong, chúng tôi khăn gói về quê nhà anh ở Bắc Giang. Tôi hồi hộp và lo sợ đúng là như ngày đầu về làm dâu. Tôi hỏi anh đã có thưa chuyện trước với bố mẹ chưa, anh bảo tôi yên tâm vì anh có nói trước về tôi rồi, bố mẹ rất vui và chờ đợi ngày tôi về ra mắt. Anh nắm chặt tay động viên tôi khiến tôi cũng an lòng và bớt lo lắng hơn.
Đúng là như anh nói, bố mẹ anh rất hồ hởi khi đón con trai và người yêu về. Thế nhưng, điều đó diễn ra rất nhanh, chỉ chừng vài phút sau khi nhìn thấy tôi. Bố mẹ và tất cả mọi người tỏ ra ngạc nhiên, thảng thốt khi thấy anh nắm tay một đứa chỉ đứng đến vai anh về nhà. Mẹ anh còn tỏ vẻ ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, đứng trân trân một chỗ khiến tôi không khỏi lo lắng. Bố anh thì chỉ thở dài, lắc đầu rồi bảo hai đứa vào nhà. Không phải nói cũng biết là tôi toát mồ hôi hột vì lo lắng, sợ sệt. Nếu không có anh bên cạnh chắc tôi không thể đứng vững được tại chỗ nữa.
Thế rồi, bố mẹ anh mang vẻ mặt nghiêm túc đến trước mặt và hỏi chuyện tôi cùng anh.
– Cháu và Tùng nhà bác yêu nhau bao lâu rồi?
– Dạ, được hơn 3 năm rồi bác ạ.
– Thế hai đứa định tiến tới hôn nhân thật sao?
– Vâng, chúng con sẽ…
– Bố mẹ không đồng ý, hai đứa muốn làm thế nào thì làm. Con là con trai duy nhất trong nhà này, mẹ không muốn không được bế cháu vì lấy phải người vợ ốm yếu, nhỏ con thế kia.
Tôi và anh chết sứng trước lời nói gay gắt của mẹ anh. Hóa ra, họ sốc vì tôi quá nhỏ bé và có vẻ ốm yếu hơn anh rất nhiều. Họ sợ tôi không thể sinh con, sinh cháu nối dõi cho họ được. Rồi họ viện thêm lý do rằng hai nhà cách nhau xa quá sau này lấy nhau sẽ vất vả và nhất quyết phản đối chúng tôi. Anh và tôi có thuyết phục thế nào cũng chỉ làm cho họ càng trở nên tức giận và phản đối gay gắt hơn. Cuối cùng, anh vì bố mẹ phản đối mà cương quyết: “Con yêu cô ấy và chỉ lấy cô ấy làm vợ. Bố mẹ không đồng ý thì con sẽ không về nhà nữa. Hoặc là có thêm người con dâu này, hoặc là bố mẹ mất đi người con trai này.”
Mẹ anh ngất lịm vì lên cơn đau tim sau khi nghe anh hùng hồn tuyên bố. Còn bố anh thì giáng cho anh một cái tát đau điếng người rồi chỉ kịp thét lên câu “đồ bất hiếu” rồi cũng ngã quỵ xuống đất. Mọi người vội vã đưa hai người đi cấp cứu và ném cho tôi ánh mắt căm giận, cay nghiệt. Tôi chỉ biết chết đứng một chỗ và khóc như mưa vì không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Bao nhiêu dự định cho tương lai bỗng chốc sụp đổ và tan thành mây khói sau cái ngày ấy. Tôi cũng không biết mình đi về bằng cách nào sau khi anh phải vào viện với bố mẹ. Thế nhưng, những câu nói và thái độ của bố mẹ anh cứ in sâu và trong đầu anh khiến trái tim tôi bị bóp nghẹn. Tôi không dám nghe điện thoại và đọc tin nhắn của anh nữa. Tôi biết anh cũng yêu tôi và rất đau khổ, khó xử. Thực lòng tôi không biết mình nên tiếp tục hay dừng lại tình yêu này nữa.
Thiên Thanh (Theo Báo Điện tử Gia đình Việt Nam)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét